Die vier Kerzen am Adventskranz

Hồi còn học Studienkolleg được các giáo viên tặng câu chuyện sau nhân dịp Noel:

" Vier Kerzen brannten am Adventskranz. Es war still. So still, dass man hörte, wie die Kerzen zu reden begannen.

Die erste Kerze seufzte und sagte: Ich heiße Frieden. Mein Licht leuchtet, aber die Menschen halten keinen Frieden, sie wollen mich nicht. Ihr Licht wurde immer kleiner und verlosch schließlich ganz.

Die zweite Kerze flackerte und sagte: Ich heiße Glauben, aber ich bin überfüssig. Die Menschen wollen von Gott nichts wissen. Es hat keinen Sinn mehr, dass ich brenne. Ein Luftzug wehrte durch den Raum, und die Kerze war aus.

Leise und sehr traurig meldete sich nun die dritte Kerze zu Wort. Ich heiße Liebe. Ich habe keine Kraft mehr zu brennen. Die Menschen stellen mich an die Seite. Sie sehen nur sich selbst und nicht die anderen, die sie lieb haben sollen. Und mit einem letzten Aufflackern war auch dieses Licht ausgelöscht.

Da kam ein Kind in den Raum. Es schaute die Kerzen an und sagte: Aber, aber ihr sollt doch brennen und nicht aus sein! Und fast fing es an zu weinen. Da meldete sich auch die vierte Kerze zu Wort. Sie sagte: Hab nur keine Angst! So lange ich brenne, können wir auch die anderen Kerzen wieder anzünden. Ich heiße Hoffnung.

Mit einem Streichholz nahm das Kind Licht von dieser Kerze und zündete die anderen Lichter wieder an. "

Read more ...

Nếu em không phải một giấc mơ...

Lauren quyết định kể cho anh nghe một chuyện, một trò chơi để anh tạm quên đi ngày mai. Cô bảo anh thử tưởng tượng, anh đã thắng trong một cuộc thi, và phần thưởng lại oái ăm như sau: mỗi sáng, một ngân hàng sẽ mở cho anh một tài khoản là 86.400$. Nhưng trò nào cũng phải có luật chơi, mà trò này lại có những hai:
- Luật chơi thứ nhất như thế này: toàn bộ số tiền mà anh không tiêu hết ban ngày sẽ bị tước mất vào buổi tối, anh không thể gian lận được, anh chỉ có thể tiêu, nhưng mỗi sáng, anh vừa thức dậy là ngân hàng lại rót tiếp cho anh 86.400$ nữa để anh dùng trong một ngày. Luật chơi thứ hai: ngân hàng có quyền ngừng cuộc chơi, không cần báo trước bất cứ lúc nào, ngân hàng cũng có thể thông báo là mọi việc đã kết thúc, họ sẽ đóng tài khoản ấy lại và sẽ không có tài khoản nào khác thay thế cả. Thế thì anh sẽ làm gì nào?
Arthur chưa hiểu rõ lắm.
- Dễ thế mà anh cũng chưa hiểu ư, chỉ là một trò chơi thôi mà. Thế này nhé, mỗi sáng, khi anh thức dậy, người ta sẽ cho anh 86.400$ với điều kiện duy nhất là anh phải tiêu hết nội trong ngày, số còn lại sẽ bị thu hồi khi anh lên giường ngủ, nhưng món quà từ trên trời rơi xuống này hay trò chơi này có thể dừng lại bất cứ lúc nào, anh hiểu chưa? Thế thì em hỏi anh nhé, anh sẽ làm gì nếu được một món quà như thế?
Arthur hồn nhiên đáp:
- Anh sẽ tiêu hết số tiền ấy cho bằng thích thì thôi và sẽ tặng quà cho tất cả những người mà anh yêu mến. Anh sẽ cố làm thế nào để mỗi đồng hai mươi lăm xu mà cái "ngân hàng trong truyện cổ tích" ấy bỏ ra cho anh để mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh và những người xung quanh, và ngay cả những người mà anh không quen nữa, bởi vì anh không tin là mình có thể tiêu 86.400$ mỗi ngày cho anh và cho người thân, nhưng ý em định nói gì thế?
- Ngân hàng trong truyện cổ tích ấy, chúng ta ai cũng có cả, đó chính là thời gian đấy! Mà ngân hàng thời gian thì chỉ có hạn thôi, anh ạ! Mỗi ngày, chúng ta chỉ có một quỹ thời gian là 86.400 giây, và đến mười hai giờ đêm, chúng ta không đươc mang số giây chưa kịp sống còn lại của ngày hôm nay sang ngày mai, thời gian ngày hôm nay mà chúng ta không biết tận hưởng đã trôi qua rồi, ngày hôm qua đã ra đi mãi mãi không bao giờ trở lại nữa. Và cứ thế, mỗi ngày mới, chúng ta lại được quyền sử dụng một quỹ thời gian là 86.400 giây, trò chơi quanh đi quẩn lại chỉ có thế thôi, nhưng ngân hàng thời gian có thể đóng tài khoản của chúng ta bất cứ lúc nào, không cần báo trước: bất cứ lúc nào, cuộc đời chúng ta cũng có thể dừng lại. Vì vậy, chúng ta phải sử dụng 86.400 giây hàng ngày như thế nào đây? Vấn đề là ở chỗ ấy chứ không phải là bao nhiêu giây, bao nhiêu đô-la, có phải không anh?
Từ khi bị tai nạn, Lauren càng ngày càng thấy rõ hơn một điều: rất ít người hiểu được, thời gian không phải là vô tận và ai cũng phải biết quý từng giây từng phút. Và lúc này, cô muốn chia sẻ với Arthur và giải thích cho anh hiểu những kết luận mà cô đã rút ra được từ câu chuyện vừa rồi: "Anh mà muốn hiểu một năm cuộc đời là như thế nào thì cứ đi hỏi cậu sinh viên vừa trượt thi kỳ thi cuối năm ấy. Một tháng cuộc đời thì anh cứ đi hỏi người mẹ vừa đẻ non và đang nóng lòng chờ con mình ra khỏi lồng ấp để được nâng niu nó, nâng niu một đứa trẻ bình yên vô sự ấy. Một ngày cuộc đời thì anh cứ đi hỏi cặp trai gái đang nhớ nhung và chờ mong được gặp lại nhau ấy. Một giờ cuộc đời thì anh cứ đi hỏi người mắc chứng sợ chỗ kín bị nhốt trong buồng thang máy hỏng hóc bất ngờ ấy. Một giây cuộc đời thì anh chỉ cần nhìn vẻ mặt người suýt nữa bị tai nạn giao thông là hiểu ngay thôi. Còn một phần nghìn giây cuộc đời dài như thế nào thì anh cứ đi hỏi vận động viên điền kinh chỉ giành được huy chương bạc tại Thế vận hội chứ không phải huy chương vàng, mặc dù mục đích tập luyện bao năm tháng ròng rã của anh chỉ là một chữ vàng ấy. Cuộc đời mà chúng ta được hưởng thật là kỳ diệu, anh Arthur ạ, em nói được câu này là do em hiểu rất sâu sắc chứ không phải nói chơi đâu, bởi vì từ khi bị tai nạn, em mới biết quý từng giây, từng phút. Cho nên em xin anh, chúng ta hãy tận hưởng mỗi một giây mà chúng ta còn được ở bên nhau đi."

Read more ...

Funny Valentine

Funny Valentine
Katja Ebstein

Read more ...

Website counter